nhớ
Thức giấc vì tiếng gió gào rợn người. Trời vẫn còn tối thui. Trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, tôi nhớ hồi mẹ mới mất tôi ở với bà ngoại. Tôi nhớ ban đêm mưa gió ở nhà ngoại nghe dễ sợ lắm, vì nhà trong vườn mỗi khi có gió lớn là cây cối nghiêng ngã, cành lá quật đập nhau, tạo thành tiếng ào ào, ù ù, rạt rạt, xào xào. Mưa miền đông cũng nhiều sấm sét, cứ chốc lát tiếng mưa rào rào lại bị đập tan tành bằng những chuỗi sấm động ầm ầm đùng đùng. Tôi nhớ đêm nghe sấm động gió gào nước trút, tôi sợ quá, rúc vào lòng bà ngoại. Trong mơ màng tôi nghe Bà rì rầm cầu "Trời thương Phật xót, cho sấm im bão lặng gió tạnh mưa hoà..."
Nhà này cách biển chừng một cây số, gió cũng dễ sợ. Sao tự nhiên nhớ bà ngoại, không ngủ lại được.
Nhà này cách biển chừng một cây số, gió cũng dễ sợ. Sao tự nhiên nhớ bà ngoại, không ngủ lại được.