bạn bè

Ngon lành! Nhờ khổ công tu luyện nên bữa nay đã dán được hình lên blog rồi. Bèn xé hình bạn bè ra dán lên mấy trang thơ của họ, này là Thanh Nguyên, này là Chim Trắng , này là Lưu thị Lương Nhân đó sửa sang trang thơ của họ cho đầy đủ và sáng sủa. Chỉ có một điều bất như ý là hình thức bài thơ của người ta có chỗ lồi chỗ lõm, có bài hình bậc thang, có bài hình sóng dợn... mà khi mình dán lên blog thì tất cả đều thẳng đuồn đuột, và tự động xếp ngay hàng thẳng lối. Vụ này để từ từ tính sau. Bây giờ đang khoái, để thì giờ đọc thơ sướng hơn.
Bao giờ đọc thơ Thanh Nguyên mình cũng thấm thía. Nhớ lần đầu đọc tới câu 'lâm râm buồn' của bài thơ Ước Gì, mình phục lăn xuống sàn (nghĩa đen). Lúc đó mình đang đau bị chứng rối loạn tiêu hoá hay gì đó, bụng cứ đau lâm râm, không đau quặn thắt, không đau giật từng cơn, không đau cồn cào hay đau thấu tâm can, chỉ đau lâm râm, đủ để mình gắng gượng làm việc, đi đứng, nói cười, ăn ngủ như thường, để tạm quên nó, nhưng nó vẫn có đó, cơn đau lâm râm. Mình từ tuổi dậy thì hay bị cơn đau lâm râm ấy hành, đến tuổi thường rùng mình khi 'gió heo may về' thì biết đến nỗi buồn lâm râm mà Thanh Nguyên chia sẻ:
Ước gì trẻ lại đôi mươi
trả tôi về cái buổi ngồi với anh
Bên nhau giữa lũng cỏ xanh
áo xanh bàng bạc
chợt thành xanh tươi …
Ước gì trả lại cho tôi
bếp rừng khuya tủa sao rơi quanh mình
thông minh mách bảo tâm linh
điều - màu cúc trắng
lặng thinh tỏ bày
Ước gì trả lại thơ ngây
rụt rè phó thác bàn tay anh cầm…

Một phần năm của trăm năm
trôi qua
để “ước gì…”
lâm râm buồn

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222