nhớ nhà

Trời còn mưa lai rai, có khi tạnh và hửng lên chút nắng. Mình nhìn ra con đường trước nhà vắng hoe vắng ngắt, buồn muốn khóc. Giở hình Sài Gòn ra xem, có tấm hình này mình chụp ngã tư Nguyễn Tri Phương và An Dương Vương nhìn từ trên ban công lầu 3 chung cư mình ở. Lúc đó trời cũng vừa tạnh mưa, thỉnh thoảng vẫn lai rai rớt ba hột, người ta tan sở tan trường đang hối hả về nhà, nhưng xe cộ trên đường bị kẹt cứng. Mình đứng ngoài ban công định hóng gió mát. Không biết có cái gì đó trong không khí lúc ấy đã bị mình hít sâu vào phổi, rồi cứ vây bọc lấy trái tim mình, khiến nó dường như đập chậm hơn, khó khăn hơn. Em mình nói khí cac bô nít chứ gì. Có lẽ. Nhưng mấy năm qua rồi mà cái đó sao cứ lẩn khuất hoài trong ngực mình, và giờ đây bóp thắt trái tim mình.