Hết Tết

Chiều mệt quá nằm võng rồi ngủ luôn, đêm dậy đọc sách. Ngã tư chỗ mình ở không lúc nào ngớt tiếng xe cộ rần rần, đêm càng rõ khi âm thanh những sinh hoạt khác dường như lắng xuống phần nào. Cứ bị phân tán giữa trang sách và sự nhộn nhịp ngoài đời. Khoảng cách giữa hai thế giới ấy có lẽ không lớn lắm, nhưng là một khoảng cách không thể truyền âm, truyền nhiệt , hay truyền thần. Những trang sách này không chắc có chút ảnh hưởng nào đến cuộc sống ấy, mà cuộc sống ấy cũng không có vẻ ảnh hưởng gì đến những trang sách này.
Mình đã ăn chơi hơn nửa tháng nay, bữa nay phải tu tỉnh lại để làm việc. Hầu như những "việc" mình dự định khi về đây phải làm thì đến nay vẫn chưa làm gì cả. Chắc phải ra hãng máy bay đổi vé để ở lại thêm vài tuần nữa. Nhưng bây giờ sắp xếp lại các "việc" phải làm xem còn cái nào khả thi chăng, và cần bao nhiêu thời gian và sức lực. Mình không còn sức voi nữa đâu.
Niềm vui sáng nay là phát hiện ra một chùm hoa trúc nhật - vẫn còn là nụ - lẩn khuất trong đám lá um tùm. Bụi trúc nhật này - không biết gọi đúng tên không - vốn là con cháu từ một nhánh nhỏ mình bẻ trong sân trường Lê Hồng Phong hồi còn dạy ở đó (mười mấy năm trước!) Cây chỉ cần chút xíu đất trong chậu, chút xíu nước thỉnh thoảng mình tưới khi nhớ ra, vậy mà cây cũng mọc lá trổ bông. Bông trắng rất thơm.
À, hôm kia, mình viết một tùy bút nhỏ "Chị là người Hoa?" gởi cho anh Biền bên báo Người Lao Động, viết xong và gởi đi buổi chiều thì sáng hôm sau đã thấy bài đăng trên báo giấy lẫn báo online. Tựa bài được sửa lại là "Tôi là người Hoa, nhưng là người Việt trong tâm hồn." Ngoài ra, nội dung không bị biên tập chữ nào. Cảm hứng vì sự nhanh nhạy này, mình viết tiếp một bài về biến thái văn hoá hiện đại. Anh Nguyễn Đình Xê rủ viết thường xuyên, hưá sẽ dành cho một "column" để viết về đề tài văn hoá đương đại. Khoái quá, có đất dụng võ rồi!

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222