nhân diện bất tri hà xứ khứ?
Người đi bộ sáng đông vui trong công viên nằm dọc đường Hùng Vương. Không biết gọi cái thẻo đất kẹp giữa hai làn xe cô tấp nập ấy là công viên được chăng? Cây cối bây giờ cao to, rậm rạp. Ở nhiều con đường khác trong Chợ Lớn mình cũng nhận thấy nhiều cây trồng bên đường đã cao lớn. Đi vô mấy con hẻm thấy nhiều nhà trồng cây trong chậu để bên cửa hay hàng hiên. Có gì đó vừa lạ vừa quen khi mình đi bộ trong thẻo cây xanh giữa đường Hùng Vương, từ công viên Văn Lang tới Thuận Kiều Plaza. Quả là mấy cây sứ đã cao vượt lên, mấy cây điệp vàng cũng đã ra dáng cây chứ không còn là bụi nữa. Nhưng không phải cây cỏ khác xưa - khác mà không khác vì mình vẫn nhận ra chúng, cả những cành nhánh từng bị cháu mình bẻ gảy lặt lìa nhưng vẫn cố lỳ sống sót với những vết sẹo và hình dáng quặt quẹo. Những dấu vết ấy chỉ có mình để ý và nhận biết. Cảm giác thân quen khi đi giữa những hàng cây làm mình dễ chịu và có lúc cảm xúc dào lên hơi ủy mị. Nhưng hình như thiếu hay đã mất đi cái gì đó. Ban đầu mình nghĩ chỉ là cảm giác chủ quan của người đi xa trở về chốn cũ. Chứ nhìn kỹ thì có thấy gì khác lạ? Vài kiến trúc mới bên đường, dăm ba loài hoa mới trồng nhân dịp xuân sang? (hình như nhân dịp tết hay lễ hội văn hoá người Hoa, những công viên lớn nhỏ ở Chợ Lớn đều được trồng mới hoa cỏ, coi đẹp đẽ vui tươi hẳn lên) Nhưng đến khi mình yên trí đã tìm lại cảnh cũ thì giật mình nhận ra cái thiếu vắng là người xưa. Đâu đó ở khoảng giữa đường, gần cây sứ hồng nhạt rất thơm, không còn ông già Tiều thong thả bước, vui vẻ gật đầu khi mình chào "Pẹ!" (Bác). Mình không biết ông là ai, chưa từng nói chuyện quá tiếng chào đó. Không biết tại sao mình đinh ninh ông là người Tiều? Một cái gì đó ở ông giống ba mình? Mình thử chào "Pẹ!" và ông gật đầu cười. Rồi cứ vậy, mỗi ngày mình đều gặp ông, dù đi sớm hơn một chút hay muộn hơn một chút, thế nào cũng gặp đâu đó trên quãng đường đi lại ở cái thẻo đất trồng cây giữa đường ấy. Mấy bữa nay đi lại nhiều lần, không gặp ông nữa, ban đầu cũng không nghĩ ra, bây giờ chợt nhớ. Chạnh nghĩ, sáu bảy năm trước, khi mình bắt đầu rẽ sang ngã khác của đời mình, những ngày chuẩn bị đi xa hơi bận rộn, mình không nhớ lần cuối đi dạo có gặp ông không,nhớ chắc là mình không từ giã ông, nghĩ là một người gặp ở công viên đâu phải thân thích gì. Vậy là ông già một hôm không gặp mình nữa, rồi nhiều hôm sau cũng không gặp cái người không quen vẫn chào ông là "Pẹ". Ông có thắc mắc gì không? Có thấy cây cỏ vẫn quen thuộc mà dường như có gì khang khác? Có tự hỏi chuyện gì xảy ra cho mình? Như mình đang tự hỏi phải chăng ông đã cỡi hạc vàng đi chơi chốn nào khác?