chốn cũ

Chụp một mớ hình trong lúc đi dạo buổi sáng quanh chỗ mình ở. Lề đường có dì Sáu đem trái cây ở miền Tây lên bán, gần Tết dì có bán kèm mấy chậu kiểng, biết thân biết phận, chúng chỉ đứng khép nép bên mép đứơng. Trong nhúm cây cỏ hèn mọn này có hai chậu mình đoán là có bà con với cây begonia trong vườn của mình ở Bellingham tự điển dịch nó là Thu Hải Đường. Begonia chịu lạnh, không biết Thu Hải Đường này chịu nóng giỏi không?
Công viên Văn Lang đông vui nam phụ lão ấu tập thể dục buổi sáng. Công viên này là nơi ba mình "la cà" hồi ba còn đủ khỏe mạnh để lên xuống ba tầng lầu mươi bận một ngày. Bây giờ bạn già của ba người thì đã đi xa, người thì như ba, không còn sức đi cà phê cà pháo mỗi ngày, nên ba cũng ít ra công viên ngồi chơi. Ngồi nhà coi ti vi đỡ buồn hơn ngồi ở công viên nhớ bạn cũ.
Bây giờ mình là kẻ thừa kế danh phận kẻ ngồi quán của ba, chọn nơi đó làm chỗ thù tiếp bạn bè, chỉ có điều cái quán đã "sang trọng hoá" bằng những bàn ghế mới đặt giữa cây cỏ xum xuê của công viên, chứ không là mấy cái ghế đẩu bằng nhựa như thưở ba mình ngồi. Niềm vui lớn không tả được là giá cả (trong thời buổi vàng lên giá từng giờ bằng hoả tiễn này) vẫn ở tầm ghế đẩu: tách chanh muối nóng thơm ngon giá 5.000 đồng.
Ông già bán báo (có bán báo SGGP bản chữ Hoa) chắc đã về hưu. Anh bán báo này chỉ bán báo Việt. Anh bỏ báo quanh đây từ 5-6 giờ sáng và bán lẻ đến 2-3 giờ chiều, kiếm được 50.000 -60.000 đồng mỗi ngày. Một vợ một con còn ở quê Quãng Ngãi.
Xe bánh mì, nồi bánh bao, gánh xôi mặn, sữa đậu nành, hủ tíu lề đường ... những món điểm tâm quen thuộc vẫn còn đó, và xe cộ, hàng quán, người quen, cảnh cũ... hâầ như vẫn như năm ngoái. (có thể xem thêm hình ở slideshow bên trái)

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222