Ngày vui không bao giờ trọn vẹn

Hôm qua nắng ấm, khí xuân chan hoà khắp mảnh vườn con, hai vợ chồng mình loay hoay ở ngoài vườn trồng cây, dọn đất, làm khung gỗ cho vạt đất trồng đậu. Thằng nhỏ hàng xóm qua cắt cỏ mảnh sân trước, xén tỉa tươm tất đến nỗi ông chủ vườn kế bên phát ghen tỵ, và bà láng giềng nhà đối diện cửa trước quyết định nhờ thằng nhỏ chăm sóc luuôn vạt cỏ trước nhà bà. Hồi hè năm ngoái tụi này đi North Carolina 3 tuần lễ, nhờ thằng nhỏ ấy qua cắt cỏ tưới cây vườn của tụi này. Nó làm chu đáo lắm và được trả công hậu hỉ. Vì vậy nó cứ canh cỏ vườn này mọc lên là sang hỏi , và tụi này cũng muốn "tạo công ăn việc làm" cho nó, nên lũ cỏ cam tâm bị cắt xén hoài hoài.
Ông hàng xóm nhà bên kia con hẻm sau vườn nhà mình thì tự cắt cỏ lấy. Cắt nửa chừng bỗng nhiên ông ngừng lại, hớt hơ hớt hải gào lên "Archie!" (mình nghe như vậy, không biết có phải viết vậy không) Ông đi lên đi xuống con hẻm, dáo dác tìm kiếm và kêu bằng một giọng tha thiết khẩn khoản vô cùng, khiến dân cư đổ ra hẻm coi chuyện gì. Gặp ai ông cũng hỏi "có thấy con chó của tui không?" Thì ra lúc nãy ông có mở cửa rào để ra ngoài đổ vụn cỏ, lát sao ông phát hiện cửa rào không được cài lại, và ông không thấy con chó của ông đâu nữa. Ổng sống một mình, mỗi ngày đi làm về mở cửa ra chỉ có con chó nhảy chồm lên mừng rỡ rồi quấn quít ổng suốt. Bây giờ để cửa rào hở, tưởng con chó bỏ đi rồi, ông thất thần đi khắp xóm kiếm con chó, thấy phát tội, nên nhiều người - kể cả ông giáo sư nhà này - cũng túa ra các ngã đi kiếm con chó. Cuối cùng, ông hàng xóm thất thểu bước về nhà, mặt mày lo lắng, buồn bã, dằn vạt tự trách mình, thì từ cái xó nào không biết, con chó phóng ra, nhảy chồm lên ổng, khiến ổng la lên "Archie!" nghe như bật khóc vì mừng. Thiệt tình cái giọng của ổng nghe rất cảm động "Nãy giờ mày ở đâu? Mày đừng bỏ đi nữa nghe hông!"
Lúc ăn cơm chiều, chồng nói "Con chó mới bỏ đi hai mươi phút mà ổng đã xất bất xang bang ..." Vợ trợn mắt chặn đầu "Đừng có ví von tui với con chó à nghen!" Ngừơi ta về đây cả hai tuần rồi còn gì!
Dù sao cũng là một ngày vui.
Chỉ có trước khi đi ngủ check mail thì nhận được tin anh Nguyễn Hồ báo là chú Tư Ánh vừa mất cách đó vài mươi phút! Trằn trọc nghĩ ngợi quá nửa đêm mới chợp mắt.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222