ngồi nghe thác đổ

Mấy bữa buồn bực, hôm qua dục hết sách vỡ, bỏ đi chơi. Đi ngược hướng biển, càng đi dốc càng cao vì đường mòn dẫn lên núi, cái xe đạp của mình chịu chơi, nhưng mình lè lưỡi đứt hơi, nhảy xuống xe dắt bộ đỡ mệt hơn.
Môi trường giống như cái vại đựng văn hoá, ít ra là thói quen của mình. Hồi xưa ở SG mà buồn bực, mình đi ra chợ, chen chúc vô đám đông, kiếm chuyện giải toả ức chế, buồn lắm mới kiếm cái quán nào đó ngồi uống nước dừa xiêm, ngắm thiên hạ, viết chuyện ghẹo họ cho đỡ buồn. Ở đây mình đi ra công viên, kiếm con đường xuyên rừng cây, tìm tới cái băng ghế trống ven biển hay bên giòng suối trong núi, ngồi nghe sóng vỗ, ngồi nghe thác đổ, ngồi nghe cây cỏ rì rào, ngồi nghe chim chóc líu lo, khi lòng bình yên thanh thản thì thấy chẳng có gì đáng viết nữa. Không biết đằng nào thì tốt hơn.

Đây là cái băng mình hay ngồi trên lưng núi, từ chỗ đó có thể ngắm chiếc cầu đá bắc qua con suối.

Đứng trên cầu nhìn bên nây thấy thác đổ

nhìn bên kia thấy suối chảy hút vào rừng cây.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222