tắt tị.
Cả buổi sáng ngồi nhìn mây trôi hoa rụng. Lòng buồn bực, chứ không cảm thấy thơ mộng, lãng mạn hay sung sướng gì cả. Bởi vì cả ngày hôm qua cũng đã ngồi ở đây hết giờ này sang giờ khác, ngắm nắng lên, nắng xế, nắng tà, và không viết được một chữ. Mình đang nuôi trong đầu một câu chuyện và muốn viết nó ra. Mình nhắm mắt có thể thấy nhân vật trong bối cảnh, mình biết mình phải viết ra, nếu không thì thế nào cũng táo bón. Ngồi liền ba buổi như vầy thì tất nhiên táo bón. Mình quay qua blog một cái rồi bỏ đi chơi một cái coi. (Mà cũng không biết blog gì. Thiệt là khủng hoảng, đến viết chơi mà cũng không viết được. Bây giờ đi tính đi chơi mà cũng không biết đi đâu!)