nhớ biển
Cuối tuần rồi nhà có khách, mình trổ tài nấu ăn chay, làm món cà ri tàu hủ, nấm xào rau cải, gỏi cuốn - khách ăn chay vì lý do sức khoẻ và môi trường. Khách ăn khen ngon nên phải khoe cho thiên hạ biết lúc này tui nấu ăn giỏi rồi à nghen!
Vì bận khách nên không xuống phố coi vụ đua từ núi xuống biển. Xứ này cả năm chỉ có mỗi trận đua này là nổi đình đám. Bắt đầu đường đua trên núi Baker tuyết phủ quanh năm, vận động viên trượt tuyết xuuống núi, rồi cỡi xe đạp rồi chạy bộ tới cảng Fairhaven, rồi xuống thuyền độc mộc bơi ra đảo. Cuộc đua kéo dài từ sáng đến chiều. Lần đầu tiên mình đi coi, năm đầu tiên mình ở đây, thấy thiên hạ lềnh khênh dưới phố, hàng quán tấp nập, lều chỏng lủ khủ, không có chỗ đậu xe, xe bus không chạy, phải đi bộ xa thiệt xa, tróc cả da chân. Cái hay duy nhất mà mình khoái là có những vận động viên lì vô cùng, cứ tà tà chạy, đường dài mà, ai tới trước, đoạt giải thưởng, ăn mừng, rồi kéo đi ăn nhậu, kệ họ, mình chưa tới nơi thì mình cứ chạy, mình chạy mệt thì mình chạy từ từ, mặt trời bây giờ 9 giờ tối vẫn còn trên mép biển, không việc gì vội, mà vội chi cho chóng hết ngày vui? Ngày hôm sau là lều trại dẹp hết, hàng quán đìu hiu, bến cảng vắng teo vắng ngắt, chỉ còn mấy cụ ông cụ bà dìu nhau đi dạo ba bước lại ngồi nghỉ nửa giờ trên băng ghế.
Tiễn khách rồi mình nhớ biển, tà tà ra biển ngắm cụ bà ngồi ngắm cánh buồm ngoài khơi.

Ai đó đã xếp đá thành lâu đài bên mép sóng. Lát nữa thuỷ triều lên, sóng sẽ đánh tan lâu đài đá - ừ đá, chứ không phải cát, nhưng đá hay cát thì cũng vậy thôi.
Rồi mình cũng kiếm một cái băng ghế ngồi nhìn biển, nhứt định không nghĩ ngợi gì cả, chỉ hít thở và nghe sóng vỗ. Rồi theo con đường nhỏ men bờ biển mà về, đôi khi ngoái nhìn lại biển, vẫn còn đó nước biếc mênh mông, cánh buồm trắng phía chân trời như trong giấc mơ thời xưa lắm.
Vì bận khách nên không xuống phố coi vụ đua từ núi xuống biển. Xứ này cả năm chỉ có mỗi trận đua này là nổi đình đám. Bắt đầu đường đua trên núi Baker tuyết phủ quanh năm, vận động viên trượt tuyết xuuống núi, rồi cỡi xe đạp rồi chạy bộ tới cảng Fairhaven, rồi xuống thuyền độc mộc bơi ra đảo. Cuộc đua kéo dài từ sáng đến chiều. Lần đầu tiên mình đi coi, năm đầu tiên mình ở đây, thấy thiên hạ lềnh khênh dưới phố, hàng quán tấp nập, lều chỏng lủ khủ, không có chỗ đậu xe, xe bus không chạy, phải đi bộ xa thiệt xa, tróc cả da chân. Cái hay duy nhất mà mình khoái là có những vận động viên lì vô cùng, cứ tà tà chạy, đường dài mà, ai tới trước, đoạt giải thưởng, ăn mừng, rồi kéo đi ăn nhậu, kệ họ, mình chưa tới nơi thì mình cứ chạy, mình chạy mệt thì mình chạy từ từ, mặt trời bây giờ 9 giờ tối vẫn còn trên mép biển, không việc gì vội, mà vội chi cho chóng hết ngày vui? Ngày hôm sau là lều trại dẹp hết, hàng quán đìu hiu, bến cảng vắng teo vắng ngắt, chỉ còn mấy cụ ông cụ bà dìu nhau đi dạo ba bước lại ngồi nghỉ nửa giờ trên băng ghế.
Tiễn khách rồi mình nhớ biển, tà tà ra biển ngắm cụ bà ngồi ngắm cánh buồm ngoài khơi.

Ai đó đã xếp đá thành lâu đài bên mép sóng. Lát nữa thuỷ triều lên, sóng sẽ đánh tan lâu đài đá - ừ đá, chứ không phải cát, nhưng đá hay cát thì cũng vậy thôi.

Rồi mình cũng kiếm một cái băng ghế ngồi nhìn biển, nhứt định không nghĩ ngợi gì cả, chỉ hít thở và nghe sóng vỗ. Rồi theo con đường nhỏ men bờ biển mà về, đôi khi ngoái nhìn lại biển, vẫn còn đó nước biếc mênh mông, cánh buồm trắng phía chân trời như trong giấc mơ thời xưa lắm.
