chè
Lạnh. Mưa. Trầm cảm. Thèm ăn chè. Tuần trước mua được đậu xanh cà, ở đây gọi là split mung bean, hiếm nơi bán lắm à. Chợ Tàu chợ Việt ở Seattle bán đậu xanh đã trẫy võ và có lẽ nhuộm vàng trước khi phơi khô lại nên hột đậu vàng khè, ngâm ra màu vàng như nước tiểu đặc, nấu lên không có mùi thơm đặc biệt của đậu xanh. Tìm mãi mới mua được một bao "split mung bean" này, mừng lắm, mỗi lần chỉ nấu nửa chén, còn lại cất kỹ trong hủ để dưới hầm. Bữa nay thèm chè bưng hủ ra coi thì đã vơi gần hết. Tảng thần hồn, vì có ba khả năng đều đáng báo động: một, trí nhớ của mình khủng hoảng tới nơi rồi, chứ chẳng lẽ đã ăn gần hết mà cứ đinh ninh còn cả hủ đậu? Khả năng thứ hai là không phải mình ăn mà là chuột ăn, với mình suy luận này là tất yếu, nhưng ông chủ nhà này mà nghe nói chuột là bủn rủn, phải gọi cơ quan vệ sinh gì đó của thành phố để báo cáo và thế nào họ cũng tới nơi điều nghiên tình hình tìm cách đánh bẫy hay xịt thuốc, phiền toái, nhưng tệ hơn nữa là xấu mặt (có bà vợ ở dơ nên nhà có chuột!)Khả năng thứ ba là vật chất tự bốc hơi hay tàng hình. Thành ra cứ đứng trố mắt nhìn cái hủ gần như trống rỗng mà không biết làm sao, thần sắc chắc hãi hùng lắm nên ông chồng lo lắng hỏi có chuyện gì. Không muốn ổng báo động ngay cho vệ sinh thành phố, nên ậm ừ nói rằng mình ăn hết đậu mà cứ tưởng là còn. Lập tức thần sắc ông chồng biến đổi, tới phiên ổng đứng trố mắt nhìn mình. Em ăn cái thứ đậu nát mà anh dùng để nuôi chim à? Thì ra! Hỗm nay ổng lấy đậu của mình đổ vô cái máng ăn treo trong vườn cho chim trời ăn! Trời ơi, đậu yêu đậu quí của tui!
Đành nấu chè khoai bằng mấy củ yam lạt nhách bở rẹt.
Đành nấu chè khoai bằng mấy củ yam lạt nhách bở rẹt.