Sơn Nam
Vẫn hóm hĩnh châm chọc và bình luận thời sự, vẫn trò chuyện minh mẫn, vẫn nói tếu lâm. Nhìn chú vẫn như xưa, khi im lặng thì dường như xa vắng, nhưng tươi tỉnh linh hoạt hẳn lên khi bắt được đề tài chú hứng nói. Lúc nói chuyện với chú qua điện thoại mấy hôm trước, chú đòi đi ra quán chơi. Mình rủ Thiện cùng đi , cũng tính nhờ anh dìu chú đi ra ngoài một chút cho thoáng. Nhớ chú ngày nào ở ngoài đường suốt ngày, đi lang thang hoặc ngồi quán nước, "quán cũng như nhà", còn "nhà" chỉ là gian phòng trọ để đêm về ngả lưng nghỉ ngơi. Nhưng gặp chú thì thấy lực bất tòng tâm. Chú không còn tự đi đứng được, thường nằm nghỉ trên cái giường đơn kê gần cửa sổ, khi muốn ngồi dậy cũng cần người tiếp sức đỡ lên. Chân trái của chú không cử động, nhưng sức khỏe tốt, ăn ít, nhưng ngủ được. Và chú vẫn mơ. Chú mơ ước ngược giòng sông Cửu Long lên chơi hồ Tonle sap, ca ngợi người Khmer có căn bản văn hoá sâu sắc. Chú mơ trong chừng ba năm nữa trời cho đủ sức khỏe để viết nốt những điều còn trong lòng. Chú vẫn mơ, vẫn còn những dự tính. Và điều đó đủ để mình ngưỡng mộ chú, và biết ơn chú đã tặng cho mình món quà vô giá đầu năm: Vẫn mơ, vẫn cứ mơ, cứ nuôi dưỡng những ước mơ của đời mình, dù 82 tuổi, dù chỉ có thể nhìn thấy được một thẻo trời xanh qua cửa sổ.
