quảng cáo

Trích đoạn này để quảng cáo cuốn tiểu thuyết đàn bà
...
Ted lại lật ngược thế cờ. Anh vói tay kéo cái hộc của bàn để đèn ngủ , lấy một cái bao cao su. Không Bé giữ tay anh lại:
“Khỏi cần, anh.”
“Em gần ngày có kinh hả?”
“Em múôn có con.”
Ted khựng lại.
“Em nói gì?”
“Em nghĩ tụi mình có con được rồi. Em cũng đã ba mươi tuổi.”
“Nhưng anh chưa học xong, nhà xe còn nợ, em làm hai việc, thì giờ đâu mà con cái?”
“Má sắp qua…”
Ted nổi điên.
“Má qua ở chung là đủ để xáo trộn cuộc sống của anh rồi, nếu thêm con cái nữa thì anh còn là cái gì? Anh cần tập trung ít nhứt một hai năm để viết cho xong luận án. Anh đã quá chậm trễ vì bỏ mất hai năm lo cho em. Em hứa em học xong đi làm sẽ giúp anh chuyên tâm làm luận án. Nhưng rồi em lo bảo lãnh má qua. Bây giờ lại đòi có con!”
“Em chỉ muốn…”
“Em muốn nhiều quá!”
Ted rút ra dù Không Bé cố ôm ghì anh lại. Anh gạt mạnh Không Bé ra, nhảy khỏi giường.
“Ted!”
Không Bé kêu lên nghẹn ngào.
Ted đứng lại ở ngưỡng cửa buồng tắm hét:
“Cô lợi dụng tôi! Cô lừa tôi!”
Anh đóng sầm cửa buồng tắm.
Không Bé nằm tê liệt giữa chăn nệm ngỗn ngang xộc xệch. Một món thuỷ tinh nữa vỡ tan trong lòng chị, miểng thuỷ tinh đang cắt đang ghim khắp người. Chị cảm thấy đau đớn nhiều hơn tủi nhục.


Giữa tiếng nước phun rào rào từ vòi gương sen trong buồng tắm, bật lên tiếng rên quen thuộc của Ted khi anh xuất tinh. Nước chảy thêm một lúc thì ngừng. Ted lục đục trong buồng tắm một lát rồi đi ra, mặc quần áo vào đi qua phòng học, lấy máy tính xách tay, đi xuống nhà để xe. Khi nghe tíêng cửa nhà xe kêu kèn kẹt rồi tiếng máy xe nổ, Không Bé vùng dậy, chạy ra. Ánh đèn pha khiến Không Bé sực nhận ra mình còn đang trần truồng. Chị đứng lại trong nhà kêu:
“Ted! Ở lại!”
Chiếc xe vẫn lao đi. Bóng tối và lạnh lẽo trùm kín mọi thứ khi cửa nhà xe đóng lại.
Không Bé đứng yên ngó xuống tấm thân của mình. Một phút, năm phút, mười phút. Cần bao lâu để chị bừng tỉnh cơn ác mộng này?
...

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222