trở mình trong máng xối

Bữa trước được Ngô Liên Khoan tặng tập thơ trở mình trong máng xối. Bữa nay đọc xong, có bài đọc hai ba lần, vui nên viết mấy điều này:
- lâu lắm mới được đọc những bài thơ cũ mà không nhạt, mới mà không hợm. Cái trở mình trong máng xối từ từ, đầy ý thức, sẵn sàng cho tuôn tràn.
- Cũ như:
Tôi, hạt lúa sót lại sau vụ gặt
Vẫn âm thầm phơi nắng, phơi sương

mà không nhạt:
Em yêu ai mà khóc ngoài ruộng vắng
Mình cùng nhau một nỗi buồn lẻ loi

- Mới như:
Giữa nghìn ánh điện đêm
Cây
Biết nghiêng mình về hướng nào mà hắt bóng?

Chỉ là cái bóng thôi
Nhưng đêm lại đêm
Cây dày vò cuống lá

mà không hợm:
Một ban mai
Mỉm cười

(Những dòng italic là thơ Ngô Liên Khoan, trích từ tập trở mình trong máng xối, NXB Hội Nhà Văn, 2007.)

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222