mưa trắng

Bây giờ đang mưa trắng xoá đất trời. Phập phồng lo điện cúp bất tử. Mỗi khi chớp nháng lên kéo theo sấm nổ đùng đùng, mình lại thắt tim sợ nổ bình điện hay chập dây điện hay đứt dây cáp hay sự cố gì đó. Khôn hồn nên tắt máy, ngắm mưa, để bảo tồn cái công cụ sáng tác gọi là laptop này. Nhưng bắt đầu một ngày bằng ngồi bên cửa nhìn mưa khiến lòng mình tan chảy, đầu óc lan man, tay chân không yên được. Ngoài đường, xe cộ vẫn nườm nượp. Bây giờ là 7:22 sáng thứ sáu. Em mình đang dầm mưa chở con đi học rồi đi làm. Đường trong khu vực nhà - trường - sở đều ngập nước kẹt xe. Dẫu rằng mình ngồi chơi với lý do 'chính đáng' cũng cảm thấy tội lỗi. Lại mở máy ra. Nhưng tâm trí phân tán, nhìn màn hình vẫn thấy màn mưa trắng xoá đất trời. Muốn viết. Simone de Beauvoir cho rằng viết là một huấn lệnh căn bản, là hoạt động duy nhất đem lại mục tiêu và ý nghĩa cho cuộc sống, và mục đích duy nhất của cuộc hiện sinh phi lý là sáng tạo tác phẩm nghệ thuật. 'Tác phẩm nghệ thuật' chứ không phải blog xàm.
Nhưng mình đang trống trải chơi vơi quá. Đang sợ và hoang mang. Mưa bây giờ vẫn còn trắng xoá đất trời.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vượt qua cơn sốc

Ma không chồng

2222