Cuộc sống ô-kê
Tình cờ gặp người quen cũ ở giữa đám đông xa lạ trong một khu thương xá. Anh ta lịch sự tới gần tôi nói bằng tiếng Anh: “Xin tha lỗi nếu tôi nhầm. Cô có phải cô Lan không?” Tôi nghĩ ngay đây có thể là một học trò cũ. Nếu là bà con hay hàng xóm ở cùng quê, họ sẽ gọi tôi theo thứ hay tên tục thường dùng ở nhà. Nếu là độc giả, họ quen gọi bút danh gồm cả hai từ Lý-Lan. Hồi tôi đi dạy, trong thời khóa biểu học trò thường chỉ ghi “cô Lan”. Tôi đoán đúng, nhưng chỉ một nửa. Anh ta tự giới thiệu: “Tôi không học với cô, nhưng là bạn của bé Cam mà cô dạy kèm tại nhà hồi năm tám mươi mấy.” Tôi nhớ những năm tám mươi mấy ấy. Tôi vẫn còn đi một chiếc xe đạp cũ kỹ và te tua hơn mười năm (hai năm trung học, bốn năm đại học, bốn năm dạy ở tỉnh, và vẫn tiếp tục dùng nó làm phương tiện đi dạy sau khi chuyển về thành phố). Nó hay sút sên, nhứt là khi tôi đạp vội vã, mà lúc đó tôi luôn vội vã. Bé Cam học kèm Anh văn ở nhà vì gia đình đã tính cho bé một tương lai ở nước ngoài. Từ khi Cam xuất cảnh tôi kh...